Chương 3: (1)

[Dịch] Dị Độ Lữ Xã

Viễn Đồng

5.255 chữ

18-08-2025

Hoàng hôn sắp đến, ánh tà dương từ cuối thành thị lan tỏa khắp nơi, xuyên qua những tòa cao ốc như rừng mà rải xuống từng vệt kim quang nhạt nhòa — nhưng nơi sâu thẳm trong khu phố cổ bị cao ốc vây quanh, nơi ánh dương khó lòng chiếu tới, con hẻm nhỏ đã sớm chìm vào bóng tối.

Khí ẩm còn sót lại trong không khí cùng chút hơi lạnh nhè nhẹ dường như không hợp với không khí khô ráo bên ngoài hẻm, còn những mảnh băng đang nhanh chóng tan biến trong kẽ gạch đá lại trở thành một loại “chứng cứ”, chứng minh rằng nơi con hẻm yên tĩnh này từng xảy ra chuyện bất thường.

Mấy đạo hắc ảnh thoăn thoắt xuyên qua kẽ hở giữa các kiến trúc trong hẻm, tựa hồ không trọng lượng mà từ không trung nhảy xuống, đáp xuống một góc con hẻm. Viền của những hắc ảnh run rẩy, nhanh chóng ngưng kết thành hình thể tựa sói. Những cái bóng mờ mịt mặt mày này lượn lờ, đánh hơi một lúc trong hẻm, sau đó từ từ tụ lại. Cái bóng dẫn đầu ngẩng đầu lên, hướng về bầu trời phát ra một tiếng hú vang dội:

“Oaaoo…”

“Bốp!”

Một hòn đá chuẩn xác nện vào đầu cái bóng sói, khiến tiếng hú vừa mới được một nửa bị dập tắt ngay lập tức. Tiếp đó là một tiếng quát từ trong bóng tối kiến trúc truyền ra: “Câm miệng! Trong thành không được hú — thêm ‘gâu’ phía sau cũng không được! Loài người đâu phải kẻ ngốc, chẳng ai tin các ngươi là chó đâu!”

Mấy con sói do huyễn ảnh ngưng tụ thành lập tức phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ, lần lượt ngoan ngoãn lui sang một bên. Một bóng dáng hơi nhỏ nhắn từ không xa đi tới.

Đó là một thiếu nữ tóc ngắn, mặc váy đen cùng áo khoác đỏ sẫm, một lọn tóc mái hơi vểnh lên. Trông nàng chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng biểu cảm lại vô cùng bình tĩnh và già dặn — nàng bước ra từ trong bóng tối, đi thẳng qua những con sói đang cúi đầu, sau đó liền nhìn thấy thi thể nam nhân đang nằm gục bên đường.

Trên gương mặt thiếu nữ thoáng qua một tia u ám khó nhận ra. Nàng ngồi xổm xuống bên thi thể kiểm tra gì đó, còn một con sói thì tiến lại gần, dùng tiếng gầm gừ trầm đục, hỗn loạn truyền đạt vài thông tin.

“...Khí tức của trận mưa?” Thiếu nữ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn trong xanh suốt hai ngày qua. Mặc dù giờ đã gần hoàng hôn, nhưng bầu trời lộ ra giữa những tòa cao ốc vẫn trong trẻo, quang đãng, không hề thấy chút u ám nào, chỉ có ánh dương đang dần mờ đi.

Một lát sau, nàng dường như đã hiểu ra điều gì đó, lại cúi đầu xác nhận vết thương kinh hoàng trên thi thể nam nhân, khẽ lẩm bẩm: “...Mưa, trái tim, mùi ếch nhái...”

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên từ chiếc túi nhỏ đeo ngang hông, cắt ngang lời tự lẩm bẩm của nàng — tiếng chuông là nhạc mở đầu của Tây Du Ký bản 86.

Thiếu nữ tóc ngắn bắt máy trước khi con khỉ lộn nhào cái thứ tư.

“A lô, ai thế... ồ, đúng, là ta,” nàng áp điện thoại vào tai, một tay vẫy vẫy xung quanh, ra hiệu cho bầy sói đi theo trông coi hiện trường, vừa đứng dậy đi sang một bên, “Ta đã tới rồi, bầy sói của ta phát hiện ra sự bất thường ở đây trước... không bắt được, vồ hụt rồi.”

Thiếu nữ nói đoạn, thở dài một hơi, ánh mắt rơi trên thi thể xui xẻo kia.

“Là ‘mưa’, kèm theo đó là thực thể ‘Vũ Oa’ được sinh ra, nhưng trận mưa này hẳn chỉ là chiếu ảnh cục bộ, phạm vi ảnh hưởng chỉ có một người... Đúng vậy, thật xui xẻo, trận ‘mưa’ chỉ vì một người mà trút xuống. Khi ta tới thì nó đã ngừng rồi, giờ độ sâu ở đây đã khôi phục về L0, ‘mưa’ đã tách khỏi giao giới địa.”

Thiếu nữ dừng lại, âm thanh truyền đến từ ống nghe điện thoại dường như đang dặn dò và hỏi han điều gì đó. Nàng kiên nhẫn lắng nghe một lúc, rồi lại liếc nhìn thi thể cách đó không xa.

“...Nhân viên y tế? Cứ phái người tới thu thi thể đi, người thường đơn độc gặp phải ‘Vũ Oa’ làm sao có thể sống sót, tim cũng không còn rồi... Chậc, ta ở đây canh giữ, đừng quên tính thêm phí ngoài giờ.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng lầm bầm cằn nhằn của một vị lãnh đạo trung niên nào đó, nhưng thiếu nữ đã mất kiên nhẫn, tùy tiện đáp lời vài câu rồi cúp điện thoại.

Tiếp đó nàng lại thở dài một hơi, bước trở lại, giơ tay gọi một con sói đang đứng gác bên cạnh tới nằm xuống đất, trực tiếp ngồi lên lưng sói, hai tay chống cằm nhìn thi thể Vu Sinh.

“Kẻ xui xẻo, không biết có người thân không, một mình chết ở đây... Haizz, ta sẽ ở lại với ngươi một lát vậy... Chết trong ‘mưa’ chắc lạnh lắm nhỉ? Tiếc là ta cũng không phải cô bé bán diêm, nếu không thì đã có thể giúp ngươi ấm áp hơn trên đường rồi...”

Thiếu nữ khẽ lẩm bẩm, kiên nhẫn chờ đợi nhân viên thu dọn tới. Một lát sau, nàng liền nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ phía giao lộ cách đó mấy chục mét truyền đến — âm thanh ấy có thể nói là rung trời chuyển đất, tựa như một chiếc xe bọc thép hạng nặng kéo theo một container chất đầy củi khô chạy qua mười cái gờ giảm tốc liên tiếp, đến cả con sói dưới mông nàng cũng giật mình vì tiếng động này, suýt nữa thì nhảy dựng lên — nhưng vì có người ngồi trên nên không nhảy.

Sau đó thiếu nữ nhìn theo tiếng động, liền thấy một chiếc xe bánh mì lớn đang kẽo kẹt chạy tới từ giao lộ, khi qua gờ giảm tốc thì run rẩy như Liên Xô năm 1991.

Thiếu nữ thong thả đứng dậy từ lưng sói, vô cảm nhìn chiếc xe bánh mì lớn đi qua gờ giảm tốc rồi tắt máy. Sau đó, mấy tráng hán mặc trang phục chiến thuật đen tuyền, toàn bộ trang bị công nghệ cao, vũ trang đến tận chân răng nhảy xuống xe, bắt đầu đẩy xe từ phía sau…

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!